Chương 5: Rau hẹ xào hạt thông có thể tráng dương
Trong
nháy mắt sắc mặt của Cố Khải trở nên cực kỳ tăm tối, trên trán cũng nổi
gân xanh, nhìn qua hoàn toàn là điềm báo muốn phá phòng.
“Lão đại
em sai rồi.” Lâm Bình Bình khóc nhào tới, “Em giúp ngài lau sạch.”
Lưu Tiểu
Niên cũng luống cuống tay chân, đưa khăn giấy qua giúp Cố Khải lau mặt.
Khương Đại
Vệ dùng giẻ lau bọc lấy JJ giả uy mãnh, tiếp đó lại dùng túi ny lon quấn lại lớp
lớp, cuối cùng vứt xuống toilet, sau khi trở về Cố Khải đã không còn ở trong
phòng làm việc nữa, chỉ có Lâm Bình Bình và Lưu Tiểu Niên ủ rũ cúi đầu ngồi
trên ghế.
“Cố tổng
đâu?” Khương Đại Vệ run rẩy hỏi.
“Giận
đùng đùng quay về phòng làm việc rồi.” Tiểu Mã trả lời.
“Xin
lỗi, đều là lỗi của tôi.” Quả thực là Lưu Tiểu Niên hận không thể tự sát để tạ
tội.
“Không
sao.” Lâm Bình Bình đỏ mắt, ai oán khoát khoát tay.
“Tôi đi
giải thích với anh ta, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả!” Lưu Tiểu Niên
đứng dậy, “Vốn dĩ là do tôi mở lộn gói hàng của cậu mà.”
“Cũng tại
vì tôi không có nói rõ với cậu, biên lai giao hàng lại mơ hồ như vậy.” Khương Đại
Vệ vỗ vỗ vai cậu, “Không có liên quan đến cậu.”
“Quên đi
quên đi.” Lâm Bình Bình thở dài, “Chỉ trách tiệm đó chuyển lộn hàng, rõ ràng là
tôi đặt mua hai cân xoài… Là tôi khiến cậu ấy xui xẻo!”
Tất cả mọi
người bình tĩnh nhìn trời, bịa cớ cũng không biết bịa cho đáng tin một chút,
nhà cưng mở tiệm mới vừa bán xoài vừa bán JJ đó há! Không có chuyện gì cầm JJ
đâm vào xoài hay sao!
Quá
mọe nó không hạn cuối mờ!
Mấy phút
sau, thư ký của Cố Khải cho gọi Khương Đại Vệ đến, Lâm Bình Bình dán người lên
cửa phòng họp nghe trộm lại bị bác gái lao công cho một chổi quét ra
ngoài. Thế là cậu ta chỉ có thể ngồi đợi trong phòng làm việc với kiểu đứng ngồi
không yên vẻ mặt sầu khổ, giống như là vừa mới bị thảo nê mã bạo cúc vậy.
“Không
sao đâu.” Lưu Tiểu Niên an ủi cậu ta.
Lâm
Bình Bình càng thêm ai oán, mọe nó cậu là bợn trai của Cố tổng đương nhiên là cậu sẽ
không sao rồi! Mỗi tối các người đều làm cái chuyện cầm thú kia, còn tui bất
quá chỉ mới mua có một cây JJ giả thuần khiết thôi hà!
Trong
phòng họp của công ty tràn đầy phong cách ma huyễn chủ nghĩa hiện thực, gồm có
sàn nhà phát sáng, rèm cửa cảnh vũ trụ, quả cầu kim loại không ngừng xoay tròn,
còn có mọe nó đồng hồ treo tường liên tục co duỗi, trên trần nhà dán đầy gương,
tấm gương dội lại ảnh ngược của sàn nhà, lại còn có gương trong gương, chi chi
chít chít tầng tầng lớp lớp, Khương Đại Vệ ngồi ở trên ghế sô pha choáng váng đến
mức vô pháp tự kiềm chế, tui phắc đây rốt cuộc là xuất phát từ tay của tên thiết kế
sư ngốc bức nào vậy trời!
“Chuyện
hôm nay, không được truyền đi.” Cố tổng tài đã đổi lại một cái áo sơmi anh tuấn
mới, bất quá sắc mặt vẫn không thể nào tươi cho nổi.
“Đảm bảo
sẽ không truyền ra ngoài!” Khương Đại Vệ vội vã giơ tay phải.
“Còn có,
bảo Lâm Bình Bình thu liễm lại một chút!” Cố Khải nghiến răng nghiến lợi.
Khương Đại
Vệ gật đầu đến mức sắp bay lên, tuy rằng từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì
lần này Lâm Bình Bình hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn, nhưng đây lại là định
mệnh a!
“Được rồi,
về đi.” Cố Khải nói, “Chuyện này liền dừng ở đây đi, đừng phát triển tới mức
quá nghiêm túc nếu không lại dọa đến đồng nghiệp mới.”
Mọe nó
người vừa mới nghiêm túc hồi nãy rõ ràng chính là ngài đó! Khương Đại Vệ âm thầm
kháng nghị ở trong lòng, mang theo nụ cười tươi như hoa đi ra khỏi phòng họp.
Trong tổ
trò chơi, Lâm Bình Bình đang mười ngón tung bay gõ đơn từ chức, Khương Đại Vệ vỗ
vỗ lên đôi vai cứng ngắc của cậu ta, “Cố tổng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
“Thực sự?”
Yêu nam rất kinh hỉ.
“Không
được truyền ra ngoài, dừng ở đây.” Khương Đại Vệ vỗ vỗ tay, “Mọi người tiếp tục
làm việc đi.”
Tất cả mọi
người thở dài một hơi, còn Lưu Tiểu Niên thì thở phào một cái thật sâu. 

Góc dưới
bên phải màn hình hiển thị một cái nấm nhỏ, đó là công cụ chat của nội bộ công
ty.
Lưu Tiểu
Niên ấn mở nấm nhỏ, nhấp vào cái tên Cố Khải, sau đó do dự gởi qua hai chữ
“Cảm ơn”.
Sau
một giây, đối phương đáp lại câu “Đừng khách khí”, cộng thêm một cái mặt cười.
Lưu Tiểu
Niên đóng công cụ chat, cảm thấy Cố Khải quả thực đúng là một nam nhân tốt hoàn
mỹ! Không chỉ có khốc suất cuồng bá duệ, hơn nữa một chút cũng không phách lối!
Để hoan
nghênh đồng nghiệp mới tiến vào, ngoài ra còn để ăn mừng lần này bình an vượt
qua sự kiện JJ giả, cả phòng quyết định cùng đi ra ngoài liên hoan.
Bởi
vì Lưu Tiểu Niên là bợn trai của Cố tổng, đương nhiên không thể dẫn cậu ấy đến
nhà hàng dành cho nhân viên bình thường được, thế là Khương tổ trưởng đưa ra chỉ
thị, đặt sẵn một phòng riêng trong nhà hàng xa hoa ở phố đối diện để tổ chức tiệc
hoan nghênh, món canh đầu tiên chính là đuôi bò ninh cà chua đại bổ!
Lưu Tiểu
Niên không rõ tình hình, cúi đầu ăn rất nghiêm túc. Ở trong lòng các đồng nghiệp
đều âm thầm kêu ngao ngao, có cần phải tập trung tinh thần bồi bổ như vậy không hả, coi chừng Cố tổng tinh tẫn nhân vong đó! Loại chuyện bổ não này một
khi đã triển khai ra liền giống như ngựa hoang mắc bệnh trĩ vậy, một đêm bảy lần
này nọ không cần phải quá sinh động như vậy chớ. Sau đó Cố Khải thực sự giống như là
đang hiển linh mà mở cửa bao sương (phòng ăn riêng) ra, “Hửm,
trùng hợp như vậy.”
Trùng hợp
em gái ngài! Rõ ràng là cố ý theo tới mà! Thoáng chốc mọi người âm thầm lệ bôn
,
tui phắc ăn có một bữa cơm mà cũng muốn đi theo là sao!! Thế nhưng oán thầm thì
oán thầm, vẫn không có người nào ngốc đến mức nói ra, cho nên không thể làm gì
khác hơn là bày ra vẻ mặt tươi cười để thảo nê mã thoát cương chạy như điên ở
trong lòng.
“Có thể
gia nhập sao?” Cố Khải kéo ghế qua, đương nhiên là ngồi ở bên người Lưu Tiểu
Niên rồi.
Tui phắc
ngài cũng đã ngồi xuống rồi lẽ nào bọn tui còn có thể nói không được sao? Muốn
chết cũng không cần phải tìm cái phương pháp này chứ! Thoáng chốc trong không
khí xuất hiện vô số bé con dựng thẳng ngón giữa!
Món thứ
hai là là rau hẹ xào hạt thông, Lưu Tiểu Niên ôm cách nghĩ đơn thuần mà lại giản dị
là muốn muốn tạo mối quan hệ tốt với lãnh đạo, gắp một đũa lớn cho Cố Khải, “Ăn
nhiều một chút!”
Mọi người
lại hỏng mất thêm một lần nữa, mọe nó muốn tìm bất mãn cũng không cần phải rõ
ràng như vậy há! Biết rau hẹ được dùng để làm cái gì hông! Tráng dương! Là tráng
dương đóa!
Vì vậy
trong khoảng thời gian kế tiếp, mặc kệ hai người trò chuyện, uống nước, nói
chuyện phiếm hay là thỉnh thoảng mắt nhìn mắt đều sẽ khiến những người còn lại
trên bàn ăn bốc lên dục hỏa! Mọe nó xem ‘Nhục bồ đoàn 3D’ cũng không có tê dại
sảng khoái khẩn trương thấp thỏm như thế này đâu à!
Nhục bồ đoàn 3D: một bộ phim
s** được ứng dụng kỹ thuật 3D và đang được công chiếu rộng rãi
“Ăn cá
không ?” Cố Khải hỏi rất ôn nhu.
Lưu Tiểu
Niên lắc đầu, “Tôi muốn ăn trứng!”
“Phụt!”
Tiểu Mã hàm hậu rất không hàm hậu mà phun ra
, may là Khương Đại Vệ nhanh tay lẹ
mắt, đúng lúc xoay đầu của cậu ta vào tường.

Lưu Tiểu
Niên không hiểu ra làm sao, ăn trứng có gì mắc cười hở?
“Tôi vừa
mới nhớ tới một truyện cười.” Tiểu Mã giải thích kiểu giấu đầu hở đuôi, “Buồn
cười quá há há há há há.”
Cố Khải
tốt tính nhìn cậu ta, “Vậy cậu cứ cười thêm lát nữa đi.”
Tiểu Mã
không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cười há há há há há, một bên cười một bên
nhéo mạnh vào Khương Đại Vệ —— cứu mạng!
“Cho đến
bây giờ còn chưa viết xong tiểu trình tự đơn giản, thế mà lại còn không biết xấu
hổ dám ngồi đây cười nữa hay sao!!” Khương tổ trưởng thiện giải nhân ý vỗ bàn,
“Đừng cười nữa!”
Trong
nháy mắt Tiểu Mã nghiêm túc lại, mọe nó cười mệt quá hà.
Lưu Tiểu
Niên bị vẻ mặt uy mãnh của Khương tổ trưởng dọa sợ, cổ không tự chủ được mà rụt
lại một cái, dường như cậu đã có thể tưởng tượng ra cái cảnh bản thân mình bị
anh ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nếu quả thật là như vậy, có khi nào từ
chức sớm một chút sẽ tốt hơn không ta?
Vì vậy Cố
Khải cực kỳ không vui mà trừng mắt nhìn Khương Đại Vệ.
Trong
tim Khương tổ trưởng chảy ra máu và nước mắt, mọe nó đây rốt cuộc là vì cái gì
chớ!
Bởi vì
có Cố Khải gia nhập, bữa cơm này ăn đến rất trầm mặc, bởi vì theo thường lệ thì
buổi liên hoan của phòng chính là dùng để thổ tào lão đại, mà hôm nay lão
đại lại đang an vị ở đối con mọe nó diện! Đề tài trò chuyện quá tao nhã thì với
không tới, quá tam tục lại sợ bị ngài ấy khinh bỉ, cho nên mọi người đều cực kỳ sắc
bén ngậm miệng lại! Chỉ để lại một mảnh thanh âm nhai nuốt hài hòa.
Sau khi
ăn xong đương nhiên không ai không hiểu ánh mắt không thể ở lại đây thêm chút
nào nữa, thế là đợi đến khi Lưu Tiểu Niên đi ra khỏi toilet, phát hiện trong
bao sương chỉ còn lại có một mình Cố Khải!
“Bọn họ
đâu hết rồi?” Lưu Tiểu Niên rất giật mình. 

“Về nhà
rồi.” Cố Khải đứng lên, “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”
“Tôi tự
bắt xe là được.” Lưu Tiểu Niên thấy rất xấu hổ khi làm phiền anh,
gương mặt bị ngọn đèn chiếu vào có chút ửng đỏ.
Vì là mới
vừa ăn canh đuôi bò và rau hẹ xào hạt thông mà Cố tổng đáng xấu hổ cứng rắn!
“Thời
gian vẫn còn sớm, đi uống một chén đi.” Cố Khải nhớ lại tình tiết thường dùng
trong truyện tổng tài.
“Nhưng
tôi còn phải trở về viết truyện nữa.” Lưu Tiểu Niên rất khó xử, “Ngừng truyện sẽ
bị trừ tiền thưởng.”
“Không
ai dám trừ của em.” Cố Khải lôi kéo cậu đi ra ngoài. Mọe nó bàn tay nhỏ bé có cần
phải mềm mại như vậy hay không chớ!
Lưu Tiểu
Niên không hề phòng bị, một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng. Trên thực
tế từ sau khi cậu biết chuyện Cố Khải có vị hôn thê liền không còn bao nhiêu động
cơ để sản sinh ra hoài nghi với Cố Khải nữa.
Hai người
đi đến quán bar có tên là Dạ Sắc, rất an tĩnh cũng rất có phong cách.
“Uống
gì?” Cố Khải mở menu rượu ra.
Lưu Tiểu
Niên rất xấu hổ, “Tôi dị ứng cồn.”
Tay Cố
Khải thoáng dừng lại, hiện tại anh mới nhớ tới còn có chuyện này! Nhất thời có
một vạn con thảo nê mã đang giày xéo trong tim, vậy muốn ông đây phải làm thế
nào để có thể quá chén rồi lừa em về nhà đây hả?! 

“Tôi uống
nước táo.” Lưu Tiểu Niên tự mình chọn.
Vì vậy Cố
tổng không thể làm gì khác hơn là bồi cậu uống nước trái cây một cách rất thuần
khiết.
Bầu
không khí an tĩnh đến mức có chút xấu hổ, Cố Khải đốt một điếu thuốc, xuyên qua
khói thuốc lượn lờ và ánh đèn mờ nhạt, Lưu Tiểu Niên ở phía đối diện tốt đẹp đến
độ không chân thật.
Vì vậy
viền mắt Cố Khải không kịp đề phòng mà bất ngờ chuyển đỏ. Thật tốt, sau đợt tai
nạn xe cộ đó còn có thể thấy em ngồi đối diện anh thế này đây.
“Cố tổng?”
Lưu Tiểu Niên bị dọa sợ ngây người.
“Không
có gì.” Cố Khải nhắm mắt lại, cả người đều dựa vào sô pha, “Quá nhiều công việc,
trong lòng có chút mệt.”
“Muốn
mát xa không?” Lưu Tiểu Niên hỏi rất thuần khiết.
Cố Khải
mở mắt, “Em biết?”
“Ừm.”
Lưu Tiểu Niên gật đầu. Lúc đi học vẫn luôn ở cùng một phòng ký túc xá với Lý
Hùng Mạnh, cậu ta là vận động viên, bình thường sẽ hay bị đau cơ và vân vân, thế
là lúc Lưu Tiểu Niên chọn môn học liền thuận tiện học một khóa mát xa, dù sao
thì trong ký túc xá có một người bệnh quanh năm, không có việc gì giúp cậu
ta mát xa cũng không tệ.
Cố Khải
điều chỉnh tư thế ngồi một chút, Lưu Tiểu Niên đứng ở phía sau giúp anh mát xa
vai, “Cố tổng anh phải đi tập thể hình nhiều một chút, cơ thể có chút cứng ngắc
rồi.”
“Được.”
Cố Khải gật đầu, “Ngày mai đi làm thẻ.”
“Còn có,
phải uống nhiều canh thanh hỏa hơn.” Lưu Tiểu Niên cúi đầu, vừa vặn có thể thấy
được một cục mụn nhỏ được ẩn giấu trên phần trán bị tóc che, “Cũng đã thượng hỏa
rồi này.”
“Ừm.” Cố
Khải quay đầu lại nhìn cậu, “Cám ơn em, nguyện ý dùng lúc tan tầm theo tôi nói
chuyện phiếm.”
“Dù sao
thì tôi ở nhà cũng không có việc gì làm mà, hơn nữa trước khi vào công ty, bình
thường tôi sẽ xem phỏng vấn về anh đó.” Lưu Tiểu Niên nói.
“Vì
sao?” Thoáng chốc trong tim Cố Khải bị sự vui sướng với một số lượng lớn lấp đầy.
“Bởi vì
tôi phải viết truyện tổng tài nha.” Lưu Tiểu Niên có chút ngượng ngùng, “Cho
nên muốn nhìn thử xem tổng tài đang suy nghĩ cái gì!”
Cố Khải
bật cười, “Sau này không cần xem tin tức nữa, muốn biết cái gì trực tiếp đi hỏi
tôi là được rồi.”
___________________________________________
Đuôi bò ninh cà chua