☆, Chương 22: Mẹ của Tiểu Vũ Trụ cũng đến Bắc Kinh
Reng
reng reng ——
Vương Tiểu
Vũ ấn nhận cuộc gọi, không nhịn được nói: “Alo? Vĩ Tử, tớ đang làm việc, có việc
gì mau nói.”
Trương
Vĩ: “Xảy ra chuyện lớn rồi! Cậu đoán xem hôm nay tớ vừa mới nhận được điện thoại
của ai a?”
Vương Tiểu
Vũ: “Bạn gái cũ của cậu?”
Trương
Vĩ: “Không phải.”
Vương Tiểu
Vũ: “Chủ nợ của cậu?”
Trương
Vĩ: “Không phải.”
Vương Tiểu
Vũ: “Ba cậu?”
Trương
Vĩ: “Không phải! Mẹ cậu!”
Vương Tiểu
Vũ: “Thằng nhóc cậu chửi tớ xong chưa?”
Trương
Vĩ: “Là mẹ của cậu đó! Mẹ, của cậu á!”
Xoa xoa
cái lỗ tai suýt chút nữa đã bị tiếng hét làm cho điếc, rốt cục Vương Tiểu Vũ
cũng kịp phản ứng: “… Cái gì! ? Mẹ tớ? Mẹ tớ gọi cho cậu làm gì cơ chứ?”
Trương
Vĩ: “Kỳ thực dì ấy vẫn luôn có số điện thoại của tớ, thời đại học sẽ thường
xuyên liên lạc với tớ để hỏi về cuộc sống của cậu. Trước khoan nói cái này đã,
trọng điểm là, đột nhiên hôm nay dì ấy hỏi tớ địa chỉ của cậu, nói rằng dì ấy đến
Thiên Tân để công tác, vừa lúc xong việc sớm nên sẵn tiện sang Bắc Kinh
thăm cậu. Phỏng chừng giờ này đang trên đường đến nhà cậu đó.”
Vương Tiểu
Vũ: “Gì chứ?! Cái đệt, sao mẹ lại không liên lạc với tớ chứ, định đi đánh lén
à?”
Trương
Vĩ: “Chúc mừng cậu đã đoán đúng rồi. Cầu mong hiện tại trong phòng cậu không có
chứng cứ phạm tội nào đi nha.”
Vương Tiểu
Vũ: “Chứng cứ phạm tội? Hẳn là… Không có đi… Chết cha!”
Trương
Vĩ: “Thế nào? Sao lại chết?”
Vương Tiểu
Vũ: “Mẹ của học trưởng còn đang ở nhà của bọn tớ á!”
Trương
Vĩ: “… Vậy đây chính là gia trưởng hai bên sắp ra mắt nhau hả, tớ… Có nên chúc
mừng cậu hay không?”
“Ai nha,
trước đừng nói nữa, tạm biệt.” Vương Tiểu Vũ ngắt cuộc gọi, vội vã ấn số của
Chu Phong, bi thương nói: “Học trưởng! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
************
Lúc tan
tầm về đến nhà, Vương Tiểu Vũ đứng ngoài cửa chần chừ.
Làm sao
bây giờ…
Có khi
nào sẽ nhìn đến… Tình cảnh đầy huyết tinh hay không đây?
Vương Tiểu
Vũ cắn răng một cái, nhắm mắt lại.
Quên đi,
chết thì chết nha.
Lấy chìa
khóa mở cửa, truyền đến tiếng cười khoa trương của mẹ mình từ bên trong.
“Ha ha
ha, chị Chu, Tiểu Phong nhà chị thật không tệ a, thành thục ổn trọng. Cảm ơn nó
đã luôn chăm sóc cho Tiểu Vũ nhà em nha, thằng bé a mới vừa bước chân vào đời
nên cái gì cũng không hiểu, toàn dựa vào Tiểu Phong nhà chị chỉ điểm thôi.” Mẹ
Vương khách khí nói.
“Đâu
đâu, Tiểu Vũ cũng rất ngoan a, vừa mới đi du học về ưu tú như vậy mà, thanh
niên chính là phải năng động vậy đó.” Mẹ Chu rất vui lòng tiếp nhận lời khen.
“Con
trai em năng động sao? Vậy em cũng yên tâm được chút ít rồi!” Mẹ Vương biết
trình độ đức hạnh của con mình là cái dạng gì, nhịn không được mà chối từ. “Bất
quá, rốt cuộc vẫn nên mua một phòng riêng để sau này con trai cưới vợ nữa, cứ
thuê phòng chung thế này cũng không phải là chuyện hay a.”
Mẹ Chu
an ủi: “À… Ha ha, Tiểu Vũ nhà em còn trẻ mà, đừng vội.”
Con
ngươi của bà chuyển chuyển, quyết định giúp con trai mình lưu lại ấn tượng tốt
trong lòng thông gia, vì vậy còn nói thêm: “Ngược lại là Tiểu Phong nhà chị
đây, mấy ngày nay chị cũng không được nhàn rỗi gì cho cam, đã dẫn nó đi xem một
phòng ở mới tốt hơn, nếu thuận lợi, cuối năm nay có thể giao phòng luôn rồi. Em
xem đi, đứa con trai này của chị rất có khí phách, còn tự mình gom đủ tiền đi
mua đó.”
Mẹ Vương
kinh ngạc nói: “Thực vậy sao? Tiểu Phong nhà chị đúng là có bản lĩnh nha, nhanh
như vậy đã có thể tự mua phòng ở cho riêng mình rồi? Nghệ thuật gia chính là
nghệ thuật gia a.”
“Đâu
đâu, chỉ là một tiểu biên kịch mà thôi.” Mẹ Chu khiêm tốn nói.
“Được rồi,
nhà chị nhìn trúng phòng ở nào vậy? Kiến trúc ra sao? Em cũng phải giúp Tiểu Vũ
lưu ý một chút, nếu như có thể, trước tiên giúp nó mua lại đã, bởi vì có vẻ như
giá phòng sẽ còn không ngừng tăng đâu, không xuống tay là không được a.” Nói đến
phòng ở, Mẹ Vương rất hăng hái.
Mẹ Chu:
“Ừm, căn phòng kia a ở tại… Ấy, Tiểu Vũ đã về rồi kìa.”
Vương Tiểu
Vũ co quắp nói: “Ặc… Mẹ, dì. Hai người… Trò chuyện đến thật ăn ý a.”
Mẹ Vương
đứng dậy khỏi ghế sô pha, vọt tới trước mặt Vương Tiểu Vũ, nói: “Hầy, để mẹ xem
xem. Bị ăn nắng đen đi chút rồi, cũng đã quen đi, không tệ không tệ, quả nhiên
là ăn cơm nước ngoài có khác.”
Vương Tiểu
Vũ: “Mẹ, con đã về nước hơn nửa năm rồi.”
Mẹ Vương
vỗ đầu của cậu, dạy bảo: “Con cũng biết con về nước được hơn nửa năm hả, còn
không biết về thăm nhà một chút!”
Nói đến
đề tài này theo bản năng Vương Tiểu Vũ liền muốn bỏ trốn.
“A! Mẹ,
có phải học trưởng đang ở trong phòng bếp không? Để con vô phụ anh ấy.”
Nhìn
theo bóng lưng của cậu, mẹ Vương bất đắc dĩ thở dài: “Đứa nhỏ này… Chị Chu,
chúng ta tiếp tục trò chuyện đi.”
Vương Tiểu
Vũ trốn vào phòng bếp, Chu Phong đang xào rau ở bên trong.
“Tiểu Vũ
đã về rồi à.”
Vương Tiểu
Vũ dựa sát vào anh, tặc hề hề [
] chỉ chỉ bên ngoài: “Dạ, học trưởng,
hai người họ… Vẫn như vầy phải không?”
Chu
Phong cười nói: “Đúng vậy, từ khi mới vừa vào cửa liền bắt đầu khen tặng nhau,
cái gì mà da đẹp, cái gì mà khen rất biết bảo dưỡng gì gì đó. Từ sắc đẹp chuyển
đến dưỡng sinh, từ ông xã cho tới công tác, từ con trai cho tới mua phòng ở.
Chưa từng dứt tiếng cười.”
Bản thân
mẹ Vương lớn lên vốn đã xinh đẹp,
đa phần tướng mạo của Vương Tiểu Vũ đều được kế thừa từ gen của bà, cho dù đã
44 tuổi, bộ dáng vẫn cứ tươi trẻ như cũ, hơn nữa nhờ chú trọng bảo dưỡng, quả
thực làn da rất đẹp, mà mẹ Chu cũng coi như là người đồng đạo. Hai người cộng lại
cũng đã gần được 100 tuổi, tự nhiên công phu xã giao sẽ không kém, ngoại
trừ loạt chuyện về con trai, bản thân hai bà đều rất ăn ý, cho nên cứ như là “vừa
gặp đã quen”.
Vương Tiểu
Vũ líu lưỡi: “Hợp ý như vậy?”
Chu
Phong liếc mắt nhìn cậu, nói: “Đúng vậy.”
Vương Tiểu
Vũ càng dựa sát vào anh, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ anh có…”
Chu
Phong ngầm hiểu ý, trấn an nói: “Yên tâm, mẹ anh có chừng mực.”
Nói rồi,
anh xúc thức ăn ra khỏi chảo, sắp lên dĩa nhỏ.
“Đến, trước
dọn cơm ra đi.”
************
Trên bàn
ăn, sau khi mẹ Vương hưởng qua tay nghề của Chu Phong, nhịn không được cất tiếng
khen: “Ừm ~ Tiểu Phong nấu cơm thật không tệ a. Sau này vợ con sẽ có phúc lắm
đây. Chị Chu, hôm nay thật ngại quá, còn để con trai chị nấu cơm cho em ăn nữa.”
Chu mụ:
“Đâu nào, em quá khách khí rồi.”
Chu
Phong ân cần gắp miếng cá vào chén mẹ Vương, nói: “Đúng vậy, dì à, đây là việc
con nên làm, dì đến Bắc Kinh cũng không dễ dàng a. Đến, nếm thử món cá con nấu
đi.” Nói xong, anh liếc mắt nhìn Vương Tiểu Vũ ở bên cạnh, lại gắp một miếng cá
khác vào trong chén của cậu, trong giọng nói không khỏi mang theo cưng chiều
thường ngày: “Tiểu Vũ, em cũng ăn nhiều chút đi, không được kén ăn.”
Vương Tiểu
Vũ nghe lời gật đầu: “Dạ…”
Mẹ Vương
thấy thế thì buồn cười nói: “Tiểu Phong con thật lợi hại a, khi còn bé Tiểu Vũ
cho dù sống chết thế nào cũng không chịu ăn cá đâu, không nghĩ tới bây giờ nó lại
chịu nghe lời con nói như thế.”
Chu
Phong dừng lại một chút, cười nói: “Đây là em ấy cho cái người học trưởng như
con chút mặt mũi thôi. Được rồi, tối nay dì ngủ trên giường của Tiểu Vũ, mẹ ngủ
giường của con đi, con và Tiểu Vũ sẽ đến phòng khách ngủ.”
Thư
phòng trên danh nghĩa là phòng của Tiểu Vũ.
Mẹ Vương
hớn hở nói: “Được.”
Cơm nước
xong, mẹ Vương kéo lấy Vương Tiểu Vũ ra ngoài hỏi thăm hết nửa ngày, sau
đó hai vị mẫu thân lại hàn huyên trong chốc lát, lưu luyến không rời mà đi vào
phòng ngủ.
Sau khi
Vương Tiểu Vũ và Chu Phong rửa mặt xong cũng ôm chăn nằm lên sô pha.
Nửa đêm,
tất cả đèn phòng trong đều đã được tắt hết.
Vương Tiểu
Vũ khẽ cất tiếng: “Học trưởng, đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“… Anh
nói xem, liệu mẹ em có nhìn ra cái gì hông?”
“Không
biết, chắc là chưa đi.”
“… Kỳ thực,
em không ngại để cho mẹ biết, nhưng… Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…” Vương Tiểu
Vũ có chút chột dạ nói.
Chu
Phong ôn nhu nói: “Đã biết, anh hiểu mà. Em nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy
sớm đó.”
Vương Tiểu
Vũ xoay vào sô pha, trở mình.
Trong
phòng trở lại bầu không khí yên tĩnh như cũ.
Qua một
lát sau, Vương Tiểu Vũ nhẹ giọng nói: “Học trưởng, bất luận có như thế nào đi
chăng nữa, em cũng sẽ ở cùng một chỗ với anh.”
Chu
Phong khẽ cười.
“Anh
cũng vậy. Ngủ đi, ngoan. Sau này còn nhiều cơ hội cho em nói mấy lời buồn nôn
này mà.”
Hai người
ngọt ngào tiến vào mộng đẹp, cửa thư phòng cũng lặng lẽ đóng lại.
************
Sáng sớm
hôm sau, Chu Phong rời giường từ sớm.
Thấy
Vương Tiểu Vũ nằm ở một đầu khác trên ghế sô pha, bộ dáng không quá an ổn, bất
đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng đi tới giúp cậu đắp phần chăn đã bị kéo ra hơn phân nửa
lại.
Bỗng
nhiên, cửa thư phòng mở ra, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Chu
Phong ngẩng đầu, thấy là mẹ Vương, nhỏ giọng nói: “Dì, dậy sớm vậy?”
Mẹ Vương
nhìn nhìn Vương Tiểu Vũ còn đang ngủ, đồng thời chú ý tới động tác của Chu
Phong, thở dài, nói: “Dì là một đêm không ngủ. Tiểu Phong, theo dì ra ngoài nói
chuyện nhé.”
Thấy biểu
tình ngưng trọng của bà, dường như Chu Phong đã đoán được cái gì đó, cho nên liền
gật đầu.
************
Sáng sớm
trong vườn hoa của tiểu khu.
Mẹ Vương
và Chu Phong trầm mặc không nói.
Qua hồi
lâu, rốt cục Mẹ Vương cũng mở miệng: “Con hãy thành thật nói cho dì biết, có phải
con… Và Tiểu Vũ… Là loại quan hệ đó hay không?”
Chu
Phong thành khẩn nói: “Nếu như dì muốn nói đến quan hệ người yêu, thì đúng là
như vậy ạ.”
Thấy anh
nói trắng ra thế này, mẹ Vương lại thở dài, lẩm bẩm nói: “Dì chỉ biết… Dì chỉ
biết… Hôm qua lúc vào cửa nhìn thấy bày trí trong nhà các con, nhìn thấy sự tương
tác giữa các con, dì liền hiểu rõ.”
Ly tình
nhân chưa kịp thu dọn, trong “phòng của Tiểu Vũ” sẽ không có khả năng xuất hiện
giá sách mà lại được chất đầy ắp sách, trong ngăn kéo quần áo và đồ dùng
hàng ngày được sắp xếp chỉnh tề, cùng với… Đồ bảo hiểm trong góc phòng…
Chu
Phong: “Mẹ, con đối với Tiểu Vũ là nghiêm túc.”
Mẹ Vương
nhất thời vặn vẹo: “Đừng gọi dì là mẹ!” Bà dừng một chút, liếc nhìn biểu tình của
Chu Phong, không đành lòng nói: “Giữa hai nam nhân, là không có bảo đảm.”
“Dì, hôn
nhân chẳng qua chỉ là một cái giấy chứng nhận mà thôi, quan trọng nhất chính là
tình cảm, nếu dì vẫn còn khúc mắc về chuyện đó, sau này khi có cơ hội con sẽ dẫn
Tiểu Vũ xuất ngoại kết hôn.”
Kết hôn…
Mẹ Vương
lắc đầu, thở dài nói: “Haiz, dì và ba ba của Tiểu Vũ ly hôn đã khiến nó chịu đả
kích rất lớn, con cũng biết chuyện này đi?” Thấy Chu Phong gật đầu, trong lòng
càng thêm khẳng định tình cảm của con trai mình dành cho người trước
mặt, bà lại nói tiếp: “Đứa nhỏ Tiểu Vũ này đã quật cường từ bé. Là dì mắc nợ
nó, cũng luyến tiếc bởi vì … sự kiện này sẽ làm tổn thương nó nữa… Dì. . . Dì
cũng biết con là một đứa nhỏ tốt, thế nhưng… Tiểu Vũ vẫn còn trẻ a…”
“Dì, Tiểu
Vũ đã 23 tuổi rồi, nhìn qua đúng là còn rất trẻ, nhưng về phương diện tình cảm,
kỳ thực so với bạn cùng lứa em ấy càng thêm biết mình muốn cái gì, cũng càng
thêm kiên định hơn. Xin dì hãy tin tưởng em ấy, cũng như tin tưởng con.”
Mẹ Vương
nhìn anh, trải qua tự hỏi một lúc lâu, lại hỏi: “Con nói thử xem, sau này các
con có dự định gì?”
Chu
Phong nghiêm túc trả lời: “Mua một căn phòng ở Bắc Kinh, cưng chiều em ấy, yêu
em ấy, hảo hảo sống qua cả đời.”
Một lúc
lâu sau, rốt cục Mẹ Vương chỉ đành thở dài, buông tha nói: “… Hi vọng con có thể
nhớ kỹ những lời hôm nay con đã nói…”
“Chuyện
này, dì liền mở một con nhắm một con mắt đi.”
Trong
lòng Chu Phong vui vẻ, lại hỏi: “… Về phía ba em ấy?”
Mẹ Vương
hừ lạnh: “A, bà xã ông ta đã sinh cho ông ta một đứa con trai rồi, cho nên, vấn
đề bên phía ông ta cũng không lớn lắm.”
Chu
Phong gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Nhìn Mẹ Vương, anh lại nói tiếp: “Mặc dù ngoài
miệng Tiểu Vũ không nói, kỳ thực trong lòng em ấy cũng rất quan tâm chú với
dì.”
Mẹ Vương
cười, “Con trai của dì, dì biết.” Suy nghĩ một chút, bà lại hỏi: “Thấy bộ dáng
của mẹ con, chị ấy cũng đã biết chuyện của các con rồi đi?”
Chu
Phong gật đầu: “Dạ.”
Mẹ Vương:
“… Bên phía nhà con cũng không có vấn đề gì hả?”
“Dạ, bọn
họ rất thích Tiểu Vũ.”
Mẹ Vương
có chút đắc ý: “A, con dì mà, đương nhiên là chọc người khác yêu thích rồi.
Được rồi, chuyện dì đã biết quan hệ của các con trước đừng nói cho Tiểu Vũ
a.”
Sau khi
Chu Phong nghe xong thì vẻ mặt không giải thích được.
Mẹ Vương
cười xấu xa nói: “Con không cảm thấy bộ dáng con dì chột dạ lại thận trọng, rất
đáng yêu sao? Việc này dì có thể chấp nhận, nhưng dù sao vẫn muốn chút lợi tức
đi.”
Chu
Phong có chút bất đắc dĩ, thì ra mẹ vợ của mình cũng có cái thuộc tính phúc hắc
giống với mẹ mình nha.
Vẻ mặt của
anh thành công lấy lòng “mẹ vợ”, bà nói: “Về thôi, chắc bọn họ đã thức rồi đó.”